Chương 1416 : Pháp luật chi đao
"Cũng tàm tạm."
Tần Mục vừa mới khiêm tốn một câu, liền bị Đồ tể gõ một cái lên đầu, đành phải nói: "Lần trước ta lấy đao nhập đạo, tìm hiểu ra một chiêu Khấu Quan Nam Thiên Môn, về sau liền không có động tĩnh gì nữa."
Đồ tể lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, Tần Mục nhất thời giống như bị chém một đao, cụp hẳn xuống.
"Đao đạo của ngươi không có tiến triển, vậy kiếm đạo cũng đồng dạng không có tiến triển à?"
Đồ tể cười lạnh nói: "Y đạo, họa đạo, Phật đạo, trận đạo, đạo chôm chỉa, rèn đúc chi đạo, hết thảy đều không có tiến triển, đúng không?"
Tần Mục từ đáy lòng bội phục, khen: "Đồ gia gia pháp nhãn vô song, liếc mắt liền nhìn ra khốn cảnh của ta!"
Đồ tể làm bộ muốn đánh, Tần Mục vội vàng nói: "Bất quá ta ở thần thông bên trên đã tìm hiểu ra hai mươi sáu trọng thiên!"
"Ngươi là từ Tiên Thiên chi đạo tìm hiểu ra?"
Đồ tể nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn, nói: "Tiên Thiên chi đạo, có từ xưa đến nay không biết bao nhiêu tinh anh ở phía trên cố gắng, Thiên Đình Thập Thiên Tôn, Đạo môn, đều là khắc khổ nghiên cứu Tiên Thiên chi đạo, phân tích Cổ Thần đại đạo. Ngươi chỉ cần học được, liền có thể dùng, sau đó dung hội quán thông, liền có thể nhập đạo. Cho dù là Tổ Đình, ngươi cũng có thể tìm hiểu ra rất nhiều thần thông đạo pháp. Nhưng vì sao ngươi không tìm hiểu ra cấp độ sâu hơn của đao đạo, kiếm đạo, họa đạo?"
Tần Mục suy tư một lát, nói: "Bởi vì đao đạo, kiếm đạo đều là Hậu Thiên, cần từ không sinh có, cần tự ngộ, cần tự mình tìm tòi sửa sang lại."
"Đây là dù tìm hiểu Cổ Thần đại đạo, cũng không cách nào tiến thêm một bước trên đao kiếm thư họa."
Đồ tể nói: "Mục nhi, ngươi rời xa thế tục quá lâu. Hậu Thiên chi đạo, bắt nguồn từ thế tục hồng trần bên trong, từ khi ngươi lên Thiên Đình, trên triều đình đối mặt chư thần sừng sững, dưới triều đình đối mặt chư thiên thần thánh, người cùng ngươi lục đục chính là Thập Thiên Tôn. Ngươi ở trong thế tục có thể trong mấy năm ngắn ngủi tìm hiểu ra kiếm đạo tam trọng thiên, nhưng đến Thiên Đình, liền không còn tiến triển. Mục nhi, ngươi cách Hậu Thiên chi đạo đã rất xa, ta hiện tại không dám khẳng định, ngươi có còn duy trì được cái sơ tâm của Đại Khư thiếu niên năm nào không."
Tần Mục nhíu mày: "Đạo tâm của ta vững chắc, không thể quên sơ tâm."
"Thật sao?"
Đồ tể rút đao, định vứt cho hắn, suy nghĩ một chút rồi dừng lại, từ thuyền hoa đội thuyền bóc xuống một tấm sắt dài ba thước, nhét vào tay hắn, nói: "Ngươi phong ấn tất cả tu vi, Thiên Cung, Thần Tàng, cùng nhau phong ấn, biến thành phàm nhân. Ta dẫn ngươi đi gặp sơ tâm của ngươi."
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Tần Mục khẽ quát một tiếng, đóng Linh Thai Thần Tàng, tính cả nguyên thần cũng phong ấn vào trong Thần Tàng.
Đồ tể liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi còn có thân thể chưa phong ấn."
Tần Mục mười ngón tay tung bay, liên tục điểm khắp cơ thể, đem bách khiếu toàn bộ phong ấn, nhất thời cảm thấy thân thể nặng nề, trong cơ thể không còn nửa điểm nguyên khí.
Đồ tể nhảy ra khỏi thuyền hoa, trầm giọng nói: "Mang theo đao của ngươi, đuổi theo ta."
Tần Mục tung người nhảy ra thuyền hoa, bịch một tiếng chìm xuống đáy sông, một lúc lâu sau mới nổi lên, ba chân bốn cẳng chạy như điên, cuối cùng tìm lại được cảm giác đạp sóng trên sông Dũng năm nào.
Không lâu sau, họ lên tới bờ sông, Tần Mục đang định thôi thúc nguyên khí loại bỏ nước sông trên người, lúc này mới nhớ ra mình không còn nguyên khí để vận dụng.
Đồ tể không nhanh không chậm tiến lên, Tần Mục cố hết sức đuổi theo, dần dần cảm ứng được gió di động, thân hình càng lúc càng nhẹ, đột nhiên tung người nhảy lên không trung, chân đạp ngọn gió mà đi.
Đồ tể đi tới một tòa thành thị không lớn, Tần Mục nhìn bốn phía, nơi này hẳn là một tòa thành mới của Giang Lăng, trong ký ức của hắn không có tòa thành này.
Những năm gần đây, Duyên Khang biến chuyển từng ngày, các nơi đều có thành mới xuất hiện, Tần Mục nếu ba năm năm không về kinh thành Duyên Khang, cũng sẽ lạc đường.
"Mục nhi, trong thành này có một tên ác bá, ngươi đi xách đao giết hắn." Đồ tể đột ngột nói.
Tần Mục khẽ nhíu mày, nói: "Đồ gia gia, nước có quốc pháp, nếu là ác bá, vậy để quan phủ xét xử. Ta là Duyên Khang quốc sư, sao có thể tự tiện giết người?"
Đồ tể nhíu mày, liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Sơ tâm của ngươi đã thay đổi. Tần Mục năm xưa ở Tương Long thành, giận dữ đề đao xuất cấm, một đao bổ Phó Nhạc Đình ra, đi đâu rồi? Quốc pháp quốc pháp, nếu quốc pháp thật sự không gì không làm được, sao lại có ác bá?"
Tần Mục lắc đầu nói: "Đó là cái dũng của thất phu. Đại Khư không có quốc pháp, nên lấy đao trừ khử, nhưng Duyên Khang có pháp chế..."
"Đao đạo, chính là cái dũng của thất phu!"
Đồ tể phẫn nộ quát: "Gặp bất bình, một đao bình chi! Năm ngoái Giang Lăng muốn xây thành mới, có ác bá thủ đoạn thông thiên, thôn tính đất đai, nơi đây vốn là một thôn trang, trong thôn có một trăm hai mươi bốn nhân khẩu. Ác bá ép mua đất đai, khiến thôn dân phải di chuyển, có người không tuân, chết sáu người, bị thương bốn mươi chín người. Ngươi nói quốc pháp, thôn dân nơi này đến Giang Lăng cáo quan, ác bá kia lại ngồi chễm chệ trong nha môn, đập bàn quát hỏi ai dám cáo trạng bản quan! Quốc pháp ở đâu? Những thôn dân cáo trạng kia, lại bị trượng chết hai người, quốc pháp ở đâu? Quốc pháp của ngươi, không quản được nơi này!"
Tần Mục cau mày, nói: "Phủ nha Giang Lăng, vì sao dung túng ác bá gây họa?"
"Mục Thiên Tôn, ngươi cách trời quá gần, cách đất quá xa, đã mất đi sơ tâm!"
Đồ tể cười lạnh nói: "Máu của ngươi lạnh, đao cùn. Ngươi đứng quá cao, không thấy được những góc tối âm u của nhân gian còn có bóng tối và ác nghiệt. Ngươi ở miếu đường cao, mạnh như thác đổ, nắm chắc đại thế thiên hạ, nhưng không thấy được những dân đen thấp cổ bé họng. Nếu là Tần Mục trước kia, sẽ làm gì?"
Tần Mục run lên tấm sắt ba thước trong tay, cất bước đi vào thành, khí huyết trong người trào dâng, trầm giọng nói: "Ta còn có thể đánh thức nhiệt huyết của mình. Tên ác bá đó là ai?"
Đồ tể cất bước đi phía sau hắn: "Vệ Dung chi tử, Vệ Thanh Hà."
Tần Mục dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại.
Đồ tể cười lạnh nói: "Sao vậy Mục Thiên Tôn? Vệ Dung chi tử khiến ngươi chùn bước? Đao của ngươi đã rỉ sét loang lổ, ngươi đã không khác gì Thập Thiên Tôn, ngươi quanh năm bay lượn trên trời, không tiếp xúc địa khí, không tiếp xúc nhân gian, ngươi cùn rồi. Ngươi không xứng dùng đao nữa. Cút đi, về Thiên Đình của ngươi, làm Thiên Tôn đi!"
Nhiệt huyết Tần Mục dâng trào, sát khí ngút trời, tay cầm tấm sắt ba thước, nhanh chân đi về phía phố xá sầm uất.
"Ai là Vệ Thanh Hà?" Hắn chặn một người lại, hỏi.
"Đến Vệ Thanh Hà mà ngươi cũng không biết?"
Người kia cười nói: "Đó chính là Vệ Thiên Tôn Vệ thái gia lừng lẫy nổi danh ở Giang Lăng thành mới! Ngươi đi thẳng lên phía trước, ngay tại Lãm Tước đài, gã thanh niên mặc hồng bào nghe khúc chính là hắn."
Tần Mục đi lên phía trước, nghe thấy thanh nhạc êm tai, chỉ thấy giữa điện ngọc quỳnh lâu có ca nữ ca hát, vũ nữ nhảy múa, nhạc nữ đàn tấu sáo đàn. Tần Mục ngửa đầu nhìn lên, trên đài cao một nam tử mặc đại hồng bào, tay ôm ấp hai bên, bốn phía có nhiều thần thông giả cùng hắn vui đùa ầm ĩ, tiếng cười vang trời.
Tần Mục đi lên phía trước, cất bước lên lầu, dưới lầu có thần thông giả ngăn cản, nói: "Thái gia trên lầu nghe hát, đã bao trọn Lãm Tước đài, mời ngài quay về."
Tần Mục thân hình khẽ nghiêng, cơ bắp bả vai bắn ra, một tiếng ầm vang lớn, thần thông giả kia ngã văng ra, đâm Lãm Tước đài thủng một lỗ lớn.
Trên lầu truyền tới tiếng quát tháo, rất nhiều thần thông giả thò đầu xuống, Tần Mục cong ngón tay gảy liên tục, từng thần thông giả bị hắn chỉ phong gảy bay lên, ầm ầm đụng xuyên lâu vũ.
Tần Mục cất bước lên lầu, chợt nghe tiếng kiếm vang lên, tiện tay lấy miếng sắt nhẹ nhàng điểm một cái, phi kiếm của thần thông giả kia vô cùng sắc bén, mà trong tay hắn chỉ là sắt thường mài thành miếng sắt, nhưng khi điểm lên phi kiếm kia, phi kiếm lập tức sụp đổ, còn miếng sắt thì bình yên vô sự.
Hắn không sử dụng bất kỳ tu vi nào, chỉ vận dụng thuật đơn giản nhất.
Thuật, pháp, đạo.
Ba cái này là bước tiến để thần thông giả học tập tiến bộ, trước học thuật, kiếm thuật, đạo thuật, đao thuật, trận thuật, y thuật, thuật học được đến cực hạn thì học pháp, kiếm pháp, đạo pháp, đao pháp, trận pháp, y pháp.
Pháp đại thành, mới có thể ngộ đạo.
Đạo không thể học, chỉ có thể lĩnh ngộ.
Tần Mục dùng đao thuật đơn giản nhất do Tàn Lão thôn truyền lại, còn đối phương thi triển kiếm pháp tinh diệu, là kiếm thuật kinh điển do Duyên Khang truyền lại, trong đó còn có cả cái bóng của vài chiêu kiếm pháp do Giang Bạch Khuê và Tần Mục khai sáng.
Nhưng Tần Mục đã đạt đến mức đại xảo bất công, dù là đao thuật đơn giản nhất, vẫn phá giải kiếm pháp tinh diệu của đối phương một cách dễ dàng.
Hắn leo lên lầu, đối diện mấy chục đạo kiếm quang kéo đến, những nam tử cùng Vệ Thanh Hà nhao nhao bạo khởi, quát mắng không ngớt, ngự kiếm đánh tới, sử dụng đều là kiếm pháp tinh diệu nhất của Duyên Khang.
Vào thời của Tần Mục năm xưa, những kiếm pháp này rất hiếm thấy, thậm chí có thể nói là trấn giáo cấp, còn bây giờ, ai ai cũng có thể học được.
Tần Mục cầm miếng sắt trong tay, khẽ hất chậm một chút, chỉ nghe tiếng nổ đùng đoàng truyền đến, bước chân hắn không ngừng, tiếp tục tiến lên, trước người sau người bốn phía đều là phi kiếm nổ tung.
Đột nhiên, một vệt thần quang ập đến, Vệ Thanh Hà mặc hồng bào đột nhiên thôi thúc một thanh thần kiếm, nhắm thẳng mặt Tần Mục!
Tần Mục nhấc miếng sắt lên đón gió chém, đinh, một tiếng thanh thúy vang lên.
Vệ Thanh Hà lộ vẻ vui mừng, nhảy dựng lên la hét: "Ngươi tên tiện dân lấy lòng kẻ sa cơ thất thế, dám ám sát ta, lại không biết cha ta là ai! Cha ta thương ta, đã sớm ban cho ta hộ thân thần kiếm..."
Miếng sắt trong tay Tần Mục không có một vết thủng, còn thanh thần kiếm kia lại đột nhiên xuất hiện những vết rạn chằng chịt, ngay sau đó bộp một tiếng nổ tung, vỡ nát trên đất!
Vệ Thanh Hà kinh hãi muốn chết, Tần Mục tiến lên, hỏi: "Vệ Dung chi tử, Vệ Thanh Hà?"
Vệ Thanh Hà vội vàng nói: "Huynh đệ, ngươi còn trẻ, đừng làm ẩu..."
Xùy ——
Miếng sắt trong tay Tần Mục bắn ra đao quang kinh diễm, giơ tay chém xuống, từ vai trái đến sườn phải Vệ Thanh Hà hiện ra một vết máu, tiếp đó nửa thân trên nghiêng nghiêng trượt xuống.
Trên ban công tất cả xôn xao, ca nữ vũ nữ nhạc nữ chạy tứ tán, tùy tùng của Vệ Thanh Hà nhao nhao bay lên trời, la hét: "Mau đi báo Vệ đại lão gia, công tử bị người giết!"
Tần Mục phủi vết máu trên miếng sắt, bệ vệ ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu, lẳng lặng chờ đợi.
Đồ tể lộ vẻ tán thưởng, nói: "Ngươi đã trở lại, ta cảm giác được Tần Mục thiếu niên từ Tàn Lão thôn Đại Khư đi ra, đã trở lại! Mục nhi, ngươi không đi sao? Vệ Dung kia là bạn tốt từ nhỏ của ngươi, giao tình các ngươi thâm hậu, ngươi giết con hắn, chẳng lẽ không sợ gặp hắn?"
"Giết một Vệ Thanh Hà, căn bản là vô dụng!"
Tần Mục mặt không cảm xúc, nói: "Ta mời Vệ Dung uống rượu, thưởng thức pháp luật chi đao của ta."
Đồ tể nghiêng đầu: "Phiền phức."
Hắn cũng ngồi thẳng xuống, tự rót rượu uống, sau đó chê dùng chén rượu uống phiền phức, dứt khoát ném nắp bầu rượu, hướng bầu rượu mà dốc sức uống.
Xa xa Giang Lăng thành, thần quang cực nhanh, thần uy ngập trời, nhanh chóng hướng bên này chạy đến.
Đông ——
Một tôn Thần Nhân mập mạp từ trên trời giáng xuống, rơi vào Lãm Tước đài, chấn động khiến tòa lâu vũ này rung rẩy không ngừng, Thần Nhân mập mạp kia uy phong lẫm liệt, quát: "Ai giết ái tử của ta?"
Nhưng đúng lúc này, lại có ba năm đạo thần quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất lộ ra thân hình mấy vị Thần Nhân, nhao nhao tiến lên một bước, quát: "Từ đâu tới kẻ phản nghịch, dám to gan quát tháo giết người?"
"Sát hại mệnh quan triều đình, không cần thẩm vấn, trực tiếp giải quyết tại chỗ!"
Thần Nhân mập mạp kia lại nhìn thiếu niên ngồi phía sau thi thể con trai mình, không khỏi thân thể run rẩy, thịt mỡ trên mặt cũng lay động theo.
Mấy tôn Thần Nhân kia đang muốn tiến lên, đột nhiên Vệ Dung hai tay mở ra, ngăn những người kia lại, những người kia không hiểu, cho rằng hắn muốn đích thân động thủ báo thù rửa hận cho con trai, liền lùi sang một bên.
Vệ Dung bước nhanh đến phía trước, há miệng nói: "Tần huynh đệ..."
"Vệ huynh, vẫn là gọi ta quốc sư đi."
Tần Mục giơ tay lên, không mặn không nhạt nói: "Con của ngươi, ta giết. Ngươi ta là giao tình nhiều năm, năm đó ta ra khỏi Đại Khư, người bạn đầu tiên kết giao chính là ngươi, ngươi ta đi thuyền vượt Kim Giang, cùng nhau đến kinh thành thi công danh, trên đường gặp Ngự Long Môn làm phản, nhiều lần chém giết, có thể nói là giao tình sinh tử. Ta giết con của ngươi, trong lòng rất áy náy, nên rót một chén rượu chờ ngươi, xin lỗi ngươi."
Vệ Dung khóc lớn: "Ngươi giáo huấn nó là được, sao lại giết nó? Rượu của ngươi, ta không uống!"
"Uống hay không tùy ngươi."
Tần Mục đứng dậy, trầm giọng nói: "Thế gian này có nhiều chuyện bất bình, ta có thể khoe cái dũng của thất phu, vung đao mà đi, lấy đầu người của lệnh lang, để hắn máu phun ra năm bước. Ta là quốc sư, có năng lực như thế, nhưng bình dân bách tính chỉ có thể mặc cho lệnh lang ức hiếp lừa gạt, khiến ta ngộ ra cái dũng của thất phu, đao của thất phu, chỉ sảng khoái nhất thời, không thể bình thiên hạ, không thể trị thiên hạ. Vì vậy ta ngộ ra một chiêu pháp luật chi đao, mời Vệ huynh chỉ giáo!"
Miếng sắt trong tay hắn rung động, đao quang đầy lâu, pháp luật nghiêm ngặt, quốc pháp từng đạo, như Huyền Đô Thiên Cương trong tay Thiên Công, như U Đô xiềng xích trong tay Thổ Bá, khiến người khiếp sợ tâm hồn, giương cao chính khí, diệt uy phong tà nịnh!
"Duyên Khang muốn lấy pháp luật lập quốc, có pháp ắt theo, không nói nhân tình!"
Một chiêu xong, Tần Mục phất tay ném miếng sắt, cắm trước mặt Vệ Dung, cất bước đi qua bên cạnh hắn: "Ngươi dạy con không nghiêm, để nó gây họa hàng xóm láng giềng, ta bẩm lên hoàng đế, quan giáng tam phẩm, phạt bổng mười năm. Nếu còn có chuyện này xảy ra, ta sẽ dùng pháp luật chi đao chém ngươi. Tự giải quyết cho tốt."